Tôi thức dậy trong tiếng gà ban sáng
Khắp ngoài trời sương trắng phủ mênh mông
Tôi dắt xe đi trắng toát con đường
Màn sương sớm đưa gió về heo lạnh
Những lối đi quen chưa bóng người qua lại
Một mình tôi xuyên sương giá lên đường
Trông cảnh quê hương bốn bề thổi lại
Cái lạnh cuối mùa thấm thịt thấm xương
Đường sá quanh co cây lặng bên đường
Tôi đã đến Sông Đào nước chảy
Thấp thoáng trong sương mấy người đi chợ
Người quê tôi cũng đến để mua hàng
Không nhận ra nhau trong dáng trời hư ảo
Sao giờ đây như ấm lại trong tôi
Cũng đoạn đường đây những phiên chợ tết
Bao tháng ngày in dấu tuổi thơ tôi
Sương mù dăng dăng kín lối tôi đi
Lòng tôi thấy bồi hồi như thuở trước
Cái lạnh lên đường cảm bao vất vả
Lại thương người xuôi ngược giữa muôn nơi
Lặng ngắm dòng sông phiên chợ quê nhà
Dâng bao nỗi quê hương xứ sở
Màn sương rơi như bức tranh thủy mặc
Cảm tác non sông cái đẹp diệu thường
Sương mù rơi theo từng bước tôi đi
Tôi nghe thấy tiếng Chuông Chùa vọng lại
Rũ sạch ưu tư trầm mặc trong lòng
Tôi khởi dậy từ tâm niệm Phật
Đã thấy mặt trời phía xa lấp ló
Như ánh Từ rạng rỡ chiếu nhơn sanh.
Nguyễn Văn Tuấn
Nông Cống, rạng sáng ngày 05 tháng 01 năm 2014