Nhớ Chùa

Tôi trở về đây nắng cuối mùa,

 Thăm chùa như thấy gió xuân đưa.

 Cây đa giếng nước soi hình bóng,

Lá rụng chiều vương nỗi nhớ chùa.

 Tăng Phúc chùa thiêng tự thuở nào,

 

 

Hạc Oa voi phục dáng thanh cao.

Nắng chiều giục bước lòng lữ khách,

Đã thấy xuân reo thoảng hoa đào

Lúa chưa xuống cấy cánh đồng quê,

Đợi gió xuân sang ấm nắng hồng.

Lúa sẽ gieo trồng – ươm vụ quế,

Chùa làng xuân đến hạc vờn bay.

Bao lần tôi đến tôi lại đi,

Chùa vẫn trong tôi mỗi sáng chiều.

Tiếng kệ, lời kinh nhanh chân tới,

Nghe thầy giảng pháp mở đề thi.

Thuở xưa giặc Mỹ đánh Hàm Rồng,

Chùa đã là nơi chốn nuôi quân.

Thắng giặc Thầy về xây chùa lại,

Đẹp thay non nước chốn quê Thanh.

Cờ vẫn bay trên núi Hàm Rồng,

Tổ quốc ta con cháu lạc hồng.

Hướng Phật tu thân gìn Đất nước,

Gươm lòng rèn rủa với non sông.

Mỗi bước chân đi nỗi nhớ chùa,

Tháng ngày như có Phật trong tâm.

Bóng chiều chuông gác lầu thanh tịnh,

Đã thấy Mai – Đào chim Én bay…!

                                                                                                                                                          Nguyễn Văn Tuấn

Chùa Tăng Phúc, Chiều cuối đông.

Năm Quí Ty (2013)

Thôn 4 – Tế Độ - Tế Nông – Nông Cống – Thanh Hóa


 

Nguồn: Phatgiaothanhhoa.com
Xem thêm chủ đề:bao chi

Hỗ trợ trực tuyến

hacheco ho tro truc tuyen
  • 0982.910.914

FACEBOOK